Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Sài Gòn - Lagi - Mũi Né - Bàu Trắng (phần 1)


Nào giờ cũng hay đi phượt nhưng mãi tháng 5 mới biết đến từ phượt, mặc dù “phượt” xuất hiện từ khoảng năm 2006. Vậy là lân gặp pháo rồi, đọc ko bỏ sót chút gì: xét về bản chất thì đi phượt là một dạng của đi du lịch. Với cái balô con cóc chứa quần áo, vật dụng cá nhân cơ bản, không cầu kỳ và quan trọng là số chi phí sẽ khá phù hợp với mọi người nhất là với sinh viên. Đi "phượt" có cái hay, mà cũng có cái dở của nó. Ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, từ thiên nhiên khách quan hay từ sự chủ quan trong chuẩn bị, nhưng bên cạnh đó, sau mỗi chuyến phượt là mở rộng tầm hiểu biết, trưởng thành hơn rất nhiều...(lụm lặt internet)
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh từng viết “Được sợ hãi đó là thứ cảm giác mà nhiều người sẵn sàng trả tiền để được thưởng thức”. Vậy là sau mấy tuần tìm hiểu và tham khảo các bạn trên phuot.vn này, mình chuẩn bị găng tay, mắt kính, áo khoác, giầy dép, bộ vá xe, dao đa năng, quần áo… và 1 ít lộ phí. Mình quyết định lên đường.

Theo chân các bạn, các bác tiền bối đã từng đi, lần đầu tiên này mình chọn cung đường ven biển Tp.HCM->Hồ Cốc ->LaGi->Kê Gà-> Phan Thiết->Bàu Trắng. Tổng lộ trình cả đi và về khoảng hơn 650km. Với niềm đam mê khám phá và chụp ảnh thì ngần ấy km có lẽ sẽ chẳng là gì cả, các bác ấy còn lớn tuổi hơn ta nhiều, vậy mà còn rong ruổi được khắp nơi, sao ta lại không? 

Sẵn đây mình xin cảm ơn các bạn phuot.vn đã cho mình nhiều kinh nghiệm quý báu, đặc biệt là bác diengiadung, đã tận tình hướng dẫn cho mình theo dấu chân bác ấy lần này. Vì thế, lần này em viết bài và post ảnh mang dấu vết khá giống chuyến đi của bác, có gì mong bác bỏ qua cho em nhé.
6h sáng, khi ông mặt trời vừa lên chào ngày mới, đó cũng là lúc mình xuất phát từ An Sương nhắm hướng Cát Lái thẳng tiến. Theo dự báo thời tiết thì sẽ có những ngày nắng ráo, tuy vậy theo kinh nghiệm của các tiền bối thì việc chuẩn bị đồ đi mưa cũng ko thể bỏ qua. Nắng mưa là chuyện của trời mà.
7h00, có mặt ở đầu phà Cát Lái, giá vé bây giờ là 3000đ cho cả người và xe . Lúc này phà rất trống, mua vé và chạy thẳng một mạch lên phà luôn. Bắt đầu đón một ngày mới với tràn ngập niềm phấn khích..Gió mát, trời xanh..chưa bao giờ phà Cát Lái lại đẹp như bây giờ.

Đoạn đường từ phà ra quốc lộ 51 năm nay đã trải nhựa ngon lành ko như hai năm trước. Xe ta đã đổ xăng rồi thì ta cứ bon bon dặm trường thôi. Vấn đề là “xế” chưa ăn sáng nên phải ngừng lại giữa rừng cao xu xanh này. Bữa sáng sẽ có sandwich + chả lụa và không thể thiếu muối tiêu. Có tinh bột và cả thịt thì chắc năng lượng ko thiếu đâu nhỉ.
Theo tỉnh lộ 769, thay vì tới QL51 quanh lại về hướng ngã 3 Vũng Tàu một chút sau đó quẹo phải lại vào TL769 theo hướng Bình Sơn->Cẩm Đường->Cẩm Mỹ-> Phước Bửu.. cung đường khá đẹp với nhiều rừng cây, ruộng lúa… Nhưng do lần đầu tiên đi và nghe các bạn đi trước nói vẫn còn nhiều khúc chưa làm nhựa xong, nên cuối cùng mình chọn hướng quẹo phải theo QL51 ra Bà Rịa->Đất Đỏ->Phước Bửu…

Đến cổng chào Bà Rịa, theo hướng Long Hải ta vào đường CMT8 (thực chất vẫn là QL51) đến thị trấn Long Hương. Qua cầu Long Hương này ta có thể ăn sáng tại quán cơm Lai Hưng, Lai Hưng 1, 2, Bún Mộc Sáu Hiếu dọc theo hai bên đường, hoặc cháo lòng Sáu Kiểng nếu quẹo vào Nguyễn Hữu Thọ…

Nhà thờ Chánh Tòa Bà Rịa, khánh thành ngày 10/4/2010. Nét nỗi bật của nhà thờ này là những bộ cửa kiếng màu cực kỳ sắc sảo, rất đẹp và đầy tính nghệ thuật; Bộ chuông sáu cái, được gõ chuông báo giờ theo bản nhạc Ave Maria bằng động cơ điện đã được lập trình sẵng và tự động gõ báo giờ theo sau bản nhạc….

Đến vòng xoay ngay UBND phường Long Toàn ta sẽ theo hướng bên trái, tiếp tục đi QL55, nếu đi hướng bên phải là QL44A đi Long Hải.( Hình này mình chụp sau khi đã quẹo vào QL55.)
Cung đường từ TX Bà Rịa đến Phước Bửu ta sẽ lần lượt đi qua xã An Nhất, TT Đất Đỏ, xã Phước Long Thọ, Láng Dài chiều dài tổng cộng khoảng 27km. Đoạn đường băng qua những ruộng lúa bát ngát, những chiếc máy cày, hay mùi lúa đặc trưng vào mùa thu hoạch. 


Những hồi ức tuổi thơ với thời bắt ốc, hái trâm ngoài ruộng Mũi Lớn, Tân An Hội quê mình lại ùa về…


Chợ Láng Dài, nhiều nét giống các chợ khác ở Củ Chi quê mình, xây xong rồi để đó cho nó đẹp chứ còn bán buôn vẫn ở lề đường. Ko hiểu do kế hoạch, hay lúc thực hiện..Nhìn mà nhớ cái chợ Quảng Việt , mà hình như ở xã Xóm Mới, xã Phú Hòa Đông… cũng có như vậy nữa. Dân mình thích phóng khoáng thì phải, cài gì nhanh, tiện thì chọn. Hầu như các quán ăn ở Sài Gòn cũng vậy, quán nào trong hẻm, hay lề đường , sập xệ một chút cũng đông hơn các quán sang trọng, mặt tiền đường lớn.

Cuối cùng cũng đến Phước Bửu bên trái là Hồ Bà Tô. Vậy là theo tính toán của mình còn khoảng 16km nữa sẽ đến Hồ Cốc.

Qua T.T Phước Bửu là xã Xuyên Mộc cùng thuộc huyện Xuyên Mộc. Tiếp tục thẳng tiến ngay vòng xoay này để đến xã Bông Trang, Bưng Riềng. Từ vòng xoay này đi khoảng 8km sẽ đến UBND xã Bưng Riềng, ngay cột đèn giao thông đầu tiên ta quẹo phải về Hồ Cốc. 

Một cung đường xuyên rừng Quốc Gia Bình Châu chỉ khoảng 6km nhưng mang lại nhiều cảm xúc, nếu muốn khám phá thì cũng không thể bỏ qua. Ko biết các bạn hiểu thế nào chứ cứ nhìn thấy bảng “cấm săn bắn động vật hoang dã” mình lại thấy phấn khích. Không phải vì thích ăn thịt rừng đâu nhé, chỉ là nó cho mình cảm giác hoang sơ, thú vị thôi.

Đến ngã ba đi thẳng khoảng 100m hết đường là vào khu biển Hồ Cốc. Tuy nhiên, mình sẽ theo đường mới quẹo trái về hướng Bắc. Cung đường ven biển một bên là rừng, một bên là biển. Ở SG lâu rồi thật sự rất khó tìm được cảm giác được tự do như bây giờ. Tình cờ bắt gặp một bãi biển đẹp sau một hàng bụi cây, nếu là các bạn ở trong trường hợp của mình thì có bỏ qua không nhỉ, hihi.
Còn đây là bên phải. Đoạn đường này bây giờ được vài resort nhưng diện tích khá lớn không giống như ở làng du lich Mui Ne, tuy nhiên giá chắc cũng lớn theo..sau này dư giả một chút chắc ghé được.

Vượt qua Hải Đăng Ba Kiểm nằm bên trái ta sẽ thấy biển trực tiếp, đường xe chạy giờ chỉ cách biển vài bước chân thôi. Nếu ai từng chơi trò Roadrash (đua xe mô tô và nhấn enter để đạp đối thủ) thì sẽ hình dung được ngay. Cho mình khoe xế luôn nghen.


Làm luôn tấm chân dung xế cho mọi người biết “nón” của Jindowin



Không quên làm luôn 1 tấm panorama về bãi này để dành khoe.



Bình Châu 7km, và đàn bò ung dung gặm cỏ. Quê mình bò thường chỉ nuôi một vài con, còn Bình Thuận thì nuôi lần cả bày. Ko biết trị giá mấy trăm triệu này mà ở SG thì được mấy ngày ^^.

Bên trái giờ là các đồi cát liên tiếp nhau, không còn là rừng nữa nhưng không sao, gió biển vẫn thổi và ta vẫn tiếp tục và cảm nhận sự tự do không dễ gì tìm được..một suy nghĩ lóe lên. Cầu cho cái bánh xe nó vẫn ko gặp chướng ngại vật gì be bé. 

Nơi này mà bị gì thì chắc pó đuôi…mặc dù đã chuẩn bị keo, vá…nhưng toi 1 cái là chưa mua được cái bom xe vì chiều hôm qua mua to quá nó đã dẹp hết. Nhưng chắc ko sao, vắng người nên nạn đinh tặc chắc cũng ko có. An tâm và tiếp tục bon bon.Đường vắng nhưng mình chỉ phóng 50km->60km/ giờ là đủ, mình thưởng ngoạn mà.
Và đây là Hồ Linh, nếu đã thích phong cảnh thì sao có thể ko chụp. Phía sau hàng dương kia là biển, còn đây là hồ nên chắc nó là nước ngọt. Không biết hoa súng này sống nước lợ được không nhỉ?

Phía bên trái cây cầu bắc ngang qua hồ. Theo bản đồ thì chiều dài hồ này khoảng 700m, chiều ngang tính cả 2 bên đường thì khoảng 500m. Nghe các bác gọi Hồ Linh nhưng thật sự mình không tìm được thông tin vì sao gọi như vậy. Theo mình nghĩ có lẻ do gần núi Linh và nước trên đó chảy xuống đây nên được gọi là Hồ Linh.


12h4”, lúc này đến chợ Bình Châu thì bụng cũng bắt đầu réo, dọc đường từ đây vẫn có vài quán cơm nhưng tốt nhất cứ chạy tiếp, sợ bị chặt chém thì ko đỡ được.

Từ chợ đi thẳng 4km sẽ đến ngã ba, quẹo trái ta lên khu suối nước nóng Bình Châu, quẹo phải tiếp tục theo QL 55 ta đi Tân Thắng, Sơn Mỹ.Từ Bình Châu khoảng 26km là tới đường vào Tân Phước, ta quẹo phải ngay đây để ra bãi biển Cam Bình sau đó sẽ ra LaGi. Thuế....
Nhờ đó mà mình không bỏ qua cảnh đẹp này. Hoa lục bình hay còn gọi là bèo tây hầu như nở cả 4 mùa nhưng nở rộ nhất vẫn vào kỳ cuối đông và mùa xuân. Nhìn hoa nở, bỗng gợi trong ta câu ca: 
Lục bình hoa tím lung linh
Đời theo con nước lênh đênh sớm chiều...

Giống như ở Hồ Cốc, đến bãi biển Cam Bình nhưng do đã khá trưa nên mình quẹo trái theo đường Lê Minh Công trực chỉ LaGi. Quả là không uổng công vòng xuống đường này, nếu không cứ QL55 tiến thằng luôn đến suối Dứa quẹo phải thì sẽ gần hơn. Cảnh vật thật yên bình chợt nghĩ thật khác hẳn với ở Sài Gòn bây giờ.

1h11’. Sau khi vượt thêm 10km từ Cam Bình, cả người và xe đã có mặt trên cầu Tân Lý – cây cầu lớn nhất thị xã LaGi. Qua cầu hơn 100m ta sẽ bắt gặp 1 ngã ba giống mũi tàu, quẹo phải xéo vế hướng ngược lại để vào đường CMT8. Đi gần hết con đường này sẽ là điểm dừng chân đầu tiên. 
Và điểm dừng chân là khách sạn Ngọc Anh (cũng là nơi bác diengiadung đã nghĩ), giá phòng hiện tại là 200k/ngày phòng một giường, 300k/2 giường. Có internet, máy lạnh, tivi..có điều TV ko có cáp  Lần đầu đi ko biết đường cứ chạy lòng vòng giữa trưa hè oi ả nên đến nơi đã 1h40p. Vậy là làm luôn tô mì gói giá 8.000đ do anh chủ khách sạn san sẻ ^^. Ngủ một chút dưỡng sức và chuẩn bị cho kế hoạch chiều.

Thức dậy lúc 4h chiều, tranh thủ làm một vòng lên Dinh thầy Thím cách đó 15km , không biết nó như thế nào, nơi mà bà ngoại hầu như năm nào cũng đi. Tiếc là vào đến đó thì trời sắp tối phải quay ra, cũng không kịp ghé ngãnh Tam Tân. Lần sau nhất định phải ghé lại sớm mới được.
Nghe giang hồ đồn lẩu gà lá giang ở đây số một, đáng mừng là lòng vòng bên đường Thống Nhất rồi cũng tìm ra mặc dù không biết thông tin gì nhiều. Chắc có duyên với ăn uống, tình cờ thấy một nhóm học sinh băng qua đường thì quẹo vô, nó nằm khuất trên đường Nguyễn Ngọc Kỳ quẹo vô 100m, quẹo ngay sau bến xe cũ. Ở đây có khoảng 3 quán, mình chọn quán đông nhất. Giá khá mềm, thịt thì ngon phải biết, chắc do ở SG ăn gà công nghiệp riết rồi giờ mới ăn được gà này nên thấy vậy thì phải, ngọt như gà LaGi .
Bên đường Thống Nhất cũng có nhiều quán ăn như Làng nướng Kim Hương, giá khoảng 60k dĩa, nhưng mình vẫn thích các quán dân dã đặc trưng của địa phương hơn.

5h40” sáng, rời khách sạn và tiếp tục hành trình về phương bắc. Vẫn theo theo dấu chân bác diengiadung thì có một bãi cát trắng gần đây và mình cũng đã xem bản đồ lúc ở nhà khá kỹ, thế là cứ nhắm hướng mà thẳng tiến. Quả thật giống y như những gì bác ấy chỉ dẫn. Và một buổi bình minh thứ hai thật tuyệt vời. 

Tiếp tục hành trình là ra Nguyễn Chí Thanh (quốc lộ 769) trực chỉ mục tiêu tiếp theo - Mũi Kê Gà -cách Lagi 31km đường bộ. Đoạn đầu có khá nhiều quán ăn sáng theo kiểu nông thôn, bày 1 cái kệ tủ hoặc 1 cái bàn, vài cái ghế lùn ra sân và thế là thành quán. Có bánh khọt, bún bò đến phở, hù tiếu…đủ cả. Kinh nhiệm của mình là nên ghé ăn vì ngoài Lagi ngoài quán Trọng Tâm và Cây bàng thì chỉ có một quán và…


Lúc này đi ngang xã Thanh Phong, với các ruộng nuôi tôm bao la và xa xa về hường Tây Bắc kia chắc là núi Tà Cú rồi.
Thử bộ lọc của máy thử luôn xem sao, nắng sáng mà chói quá thật khó chụp hình


7h sáng có mặt tại khu chợ “chồm hổm” tại Kê gà (sori vì mình không thấy tên chợ), qua chợ quẹo trái 200m là quán Trọng Tâm và Cây Dừa. và…đáng nhớ là có một quán Phở khá đơn sơ ngay chỗ mình đứng chụp ảnh này.Thấy dân ở đó cũng ăn đông và tô cũng nhỏ mình nghĩ khoảng 15k/tô là cùng. Nhưng chắc vì cái tội váo quán lấy máy chụp lung tung, họ biết ngay là khách nơi khác nên “chia sẻ” 25k/tô..haizzz.. Âu cũng là kinh nghiệm xương máu.

Quẹo đường đất đặt bê tông nhỏ khoảng 1m ngang vào quán Trọng Tâm mà lòng vẫn còn uất ức, mà thôi bỏ qua để thưởng thức cảnh đẹp sắp tới thôi. Ngay mặt đường có ghi tấm biển to tổ chảng, bạn ko sợ tìm không ra đâu. Bà chủ là người mắc áo xanh đậm.

Nếu đi đông thì 50k/người tiền đò qua hải đăng, ít thì tùy hứng..hixhix nhưng đã đến đây thì không thể không vào. Một góc nhìn từ quán Trọng Tâm ra Mũi Kê Gà mình sắp qua.

Nói là đò chứ thực ra đi tàu nhỏ, chạy máy hẳn hoi. Nếu thích cảm giác “nhẹ” bạn có thể yêu cầu đi bằng thuyền thúng, chủ quán đều ok. Và cuối cùng cũng đặt được chân lên đảo, vừa bước xuống là chụp lia lịa.

(Theo wikimedia) Hải đăng Kê Gà (hoặc Khe Gà) ở mũi Kê Gà là một ngọn tháp cao thắp đèn dùng cho tàu thuyền giao thông trong khu vực. Hải đăng nằm trên một hòn đảo thuộc xã Thuận Quý, trước thuộc huyện Hàm Tân, nay thuộc huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận.

Về tên gọi có 2 giả thiết:
1 Giả thiết 1: Sở dĩ có tên gọi Khe Gà hay còn gọi là Kê Gà vì mũi đất có khe giống đầu mỏ của một con gà.
2 Giả thiết 2: Đây là một phần đất tách rời từ núi Cẩm Kê mà trong sách Đại Nam nhất thống chí ghi là Kê Dữ (tức "Đảo Gà"), là vì nơi đây có đàn gà rừng với màu lông sặc sỡ sống bên khe suối có dòng nước ngọt chảy ra biển.
Trong văn bản hành chính thường viết là Kê Gà, nhưng có ý kiến cho rằng, viết đúng phải là Khe Gà.



Chiều cao toàn bộ tính từ tầm ngọn đèn đến mặt biển: 65m,


bên trong hải đăng có 183 bậc thang xoáy trôn ốc bằng thép dẫn đến đỉnh hải đăng cùng hàng chục bậc tam cấp dẫn lên đến đỉnh đèn.


Xung quanh chân Hải Đăng có hai hàng hoa sứ dọc theo lối đi do người Pháp trồng từ cuối thế kỷ trước đến nay còn nguyên, toả bóng mát quanh năm.

Tình cờ bắt gặp một nhóm thanh thiếu niên đang tổ chức đi chơi. Mình nghĩ do bên Đoàn tổ chức. Nếu đi đông thì các bạn có thể gọi điện đặt dây và áo phao. Quán Trọng Tâm sẽ cho mướn và cho người chèo thuyền thúng, ca nô canh dọc theo dây để đảm bảo an toàn cho các thành viên. Cách này qua đảo rất ư là tiết kiệm ^^. Vì nếu tính đầu người như mình chắc mạc luôn.



Và quay lại quán đừng quên làm thử một trái dừa nổi tiếng này nhé. Dừa Ba Nhát ở Bình Thuận, giá 20k cho một trái.
10h15’, tiếp tục hành trình đến những đoạn đường cuối cùng – Phan Thiết. Dọc tỉnh lộ 719 khúc này đa số đều là resort ca cấp, mức du lịch và cơ sở vật chất có thể không thua gì làng du lich Mui Ne, mà theo đánh giá chung của mình thì cây cối còn mát mẻ và không gian tốt hơn cả Mũi Né nữa. Khu này có Apricot resort, Rock Water Bay, Hana beach resort…


Kết thúc tỉnh lộ 719 là đường Trần Quý Cáp, cứ quẹo phải chạy thẳng là vào thành phố Phan Thiết. Lúc này là 11h trưa, mình ghé ga Phan Thiết ở Thủ Khoa Huân mua cái vé để đi về nhưng cô bán vé...hỏi câu trả lời 1 tiếng, mắt thì ko rời cái máy vi tính ( tò mò có cái gì trên màn hình). Thiệt là póđuôi… hết vé. Mà cũng chẳng sao, hết vé thì ta “cưỡi” về tiếp thôi. Dân chơi đâu có sợ mua rơi.
Buổi trưa thì mình nghĩ ở Phan Thiết có đường Tuyên Quang là nhiều món ăn nhất. Có bánh xèo, hủ tiếu, cơm gà..chiều còn có bún thịt xào rất ngon nữa nhé. Nhưng trưa nay mình sẽ ăn cơm, 25k/đĩa, khá ngon, sạch sẽ, mát mẻ, nhân viên cũng vui vẻ.


Nghĩ ngơi một chút và 12h15’ lên đường ra Mũi Né, tiếp tục theo chân các bác tiền bối mình chọn một nhà nghĩ trên đường ra khu đồi cát bay (cách 200m). Một là rẻ, hai là sang mai có thể bay ra đồi cát sớm khá thuận tiện. Giá nhà nghĩ Yến Nhi là 200k/ngày máy lạnh, giảm 50k nếu chọn phòng quạt. Cái giá rẻ hơn cả ở Tp.Phan Thiết hay ở LaGi. Đổi lại phòng hơi chật một chút, nhưng ngủ bao nhiêu đâu nè.


Buổi chiều nay thì địa điểm tiếp theo theo đam mê là Bàu Trắng (nơi xa nhất trong chuyến hành trình này). Lộ trình từ nhà nghĩ đến đó khoảng 25km. Men theo tỉnh lộ 716, nhưng qua bãi tắm hòn Rơm mình đi đường phía trong theo các khu resort ven biển. Lúc trước có đi thử đường này nhưng quá vắng vẻ, 3 năm sau thì khá đông các resort rồi. Khách du lịch cũng đã ra tới đây đông. Kết thúc con đường này là resort Hải Đăng, băng ngang qua khúc đường lát đá ở sân resort này chừng 50m ta ra lại tỉnh lộ 716 và quẹo phải, chạy thẳng. Đến ngã ba ngay nghĩa trang Hòa Thắng quẹo phải tiếp. Đến một ngã ba tiếp theo thì quẹo trái. Qua một cây xăng 2km thêm nữa thì đến ngã ba, quẹo phải vào đường đất đỏ…đoạn đường khá khó đi..phải cẩn thận nếu bạn không muốn ăn cát hung mưa hay gặm đá phơi nắng nhé. 


Lúc này là ta đi vòng quanh Bàu Trắng rồi, nên các bạn có thể thất hồ với bên trên là những dãi cát trắng trãi dài..Thật là đã quá đi ah, gặp mấy bác Tây ba lô mình cứ Hello mãi ^^. Xong 3km đường đất đá đỏ là đến, giữ xe chỉ 5k/chiếc thôi nha các bạn.

Thuê xe leo đồi cát thì phía ngoài giá 300k/30phút, sâu vào phía trong thì 200k/30p??? Kem 10k/cây Merino, dừa vẫn 20k/trái. Ăn kem xong nhìn cái vỏ sản xuất tại khu CN Tây Bắc Củ Chi –sát nhà mình. Haizz thật là trái đất hình tròn. 

Và bây giờ là giây phút mình chờ đợi nhất trong chuyến đi. Chụp choẹt, sáng tác với con Canon G12 “yêu vấu”. Xung quanh mình bây giờ toàn cảnh đẹp mà có nằm mơ cũng không thấy được nữa. Vì vậy, cứ cắm đầu “bắn” liên tục.
Bên trái, bên phải, ở gần, ở xa, chụp từ dưới lên, chụp thuận sáng, ngược sáng…Các bạn xem ảnh bàu Trắng nhé..Mình thích mê ở đây luôn.







Còn đây là bóng “thằng” chụp


Thầy trò đường tăng vừa bị cướp thì phải? Mất hành lý hết rồi, bạch mã cũng bị bắt nốt.


Cảnh đẹp như tranh và nghe đâu nhiều tác phẩm của các nhiếp ảnh gia chụp từ đây đã đạt được nhiều giải thưởng cả trong và ngoài nước. Biết đâu sau này mình cũng có cơ hội nhỉ hehe.


Thời gian cứ trôi và cũng phải đến lúc chia tay. Ước gì giờ mặt trời xuống nhanh một chút để chụp bãi cát hoàng hôn, tiếc là đường còn xa mà vắng nữa nên phải “ok mình chia tay” Bàu Trắng tại đây vậy.

Jdowin
phuot.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét