Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

TPHCM - Lagi - Phan Thiết - Phan Rang. (part 1)

Lộ trình khoảng 750km từ TP HCM - Lagi - Phan Thiết - Bàu Thêu - Phan Rí - Phan Rang.
Một chuyến đi không phải là xa nhất nhưng có lẽ là một trong những chuyến "cưỡi ngựa sắt" ngao du nhiều nhất cùng bà xã qua nhiều địa danh, địa phương ngay trong mùa hè nóng đổ lửa trong vòng 6 ngày với sức khỏe không lấy gì làm ok cho lắm.

Chuyến đi này được dự tính từ 3 tuần trước nhưng cách ngày đi một ngày thì pà xã mới soạn hành trang. Do nhiều kinh nghiệm ở các chuyến trước rồi nên lần này dù cuộc du phượt có thể kéo dài 6 ngày nhưng hành lý bọn mình khá gọn nhẹ, trang phục không mang nhiều vì những nơi dừng chân như nhà nghỉ hay khách sạn đều có thể tự giặt đồ, phơi phóng (mùa hè mà, rất mau khô) - tất cả chỉ xếp gọn vào một vali nhỏ ràng sau baga và một túi nhỏ đeo vai đựng nước uống, nón... là xong!
5h sáng ngày 5.6.2011, bọn mình đạp máy xe khởi hành trực chỉ hướng cầu Phú Mỹ. Chuyến này sẽ qua phà Cát Lái, vượt Nhơn Trạch ra QL51 hướng về Bà Rịa. Đoạn Cát Lái này sẽ rút ngắn vài mươi cây số đường xấu trên QL51 do đang sửa chữa. Tuy nhiên không phải đoạn nào mình cũng tìm đường rút ngắn để đi đâu, cụ thể là trong các đoạn sau này: bọn mình đi những cung đường ngút ngoắc, thậm chí là chọn lộ đá đỏ, đường đất... chỉ vì nó sẽ qua những nơi có nhiều cảnh đẹp. Còn đoạn QL51 từ TP ra thì chả có gì ngoài cả đống đoạn sửa, đinh tặc và hàng quán xô bồ.
Bình minh trên cầu Phú Mỹ:
Thời tiết thì đã theo dõi dự báo và ảnh vệ tinh từ nhiều ngày trước nên chuyến này chỉ ngoại trừ một lần trú mưa nhỏ ở suối Nhum thì tất cả thời gian còn lại đều là nắng ráo cho đến khi về.
Đoạn về trên xe, khi đến Hàm Minh thuộc địa phận Hàm Thuận Nam thì mưa đổ xuống ầm ầm, gió cuốn ngút trời - lúc này thì bôn mình trong xe lớn rồi, phẻ và thật may mắn.
Trên phà Cát Lái, nhìn qua cảng cùng tên:
Trở lại chuyến đi: khởi hành lúc sáng sớm đã lắm vì trời mát lạnh, ít xe và cảnh bình minh thì thật tuyệt vời. Vượt cầu Phú Mỹ trong gió lồng lộng, vừa tới Cát Lái thì chờ 5 phút là chạy lên phà ngay, trời vẫn sáng dần trong ánh nắng ban mai của một ngày mới tràn ngập niềm phấn khích của khởi đầu một chuyến đi.

Cái "khoái" đầu tiên của chuyến đi là nhìn cảnh bình minh tuyệt đẹp:

Bên kia phà Cát Lái là con đường TL769 đâm thẳng tới thành Tuy Hạ. Theo web huyện Nhơn Trạch thì thành nằm trên địa bàn xã Phú Thạnh, là địa bàn tiếp giáp với 3 xã là Phú Đông, Đại Phước, Vĩnh Thanh ) và tiếp giáp Sông Sâu một nhánh của Đồng Nai, Cù Lao Ông Cồn thuộc địa bàn xã Đại Phước và xã Long Tân thuộc huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai. Đây là thành trì do thực dân Pháp xây dựng và trấn giữ cho đến ngày rút quân về nước sau hiệp định Geneva và trở thành kho bom của quân đội Mỹ. Hiện tại thì thành Tuy Hạ thuộc Bộ tư lệnh căn cứ Long Bình Tổng cục kỹ thuật K862 quản lý.
Chuyến đi lần trước mình cứ thắc mắc điều này khi trên đường từ QL51 qua Nhơn Trạch lại phải đánh một vòng thành để ra Cát Lái (dù trên bản đồ thấy đường thẳng qua thành ngắn hơn nhiều), chuyến này mình giải tỏa được thắc mắc đó khi đi thẳng: hóa ra khu vực quân đội nên không được vào, vì vậy phải chạy đánh một vòng cung để qua thành này.
Con đường bọc vòng lần trước mình về thì đang thi công dở dang nhưng bây giờ thì ngon lành rồi, chạy ngọt xớt, rộng thênh thang.



Khi đến ngã 3 thì quẹo phải vào khu vực rừng cao su mát rượi hướng về trung tâm Nhơn Trạch; đây là TL25B, một đường thẳng băng ra tới QL51.

Con đường đi Vũng Tàu này vẫn thế: nhiều đoạn đang sữa chữa tà la mà chả biết bao giờ xong đây - một nỗi khổ của người đi đường... nhưng riêng mình thì cái khổ đã giảm nhẹ do đi ngã Cát Lái, cung đường trở nên ngắn hơn nhiều!

Oải nên pà xã chả bấm tấm nào trên đoạn này cho đến khi cách ngã rẽ đường lên núi Dinh mươi cây số thì bọn mình dừng lại đổ xăng.
Chỉ qua trăm mét đường vào núi Dinh là đã là rừng và rừng:


Nghỉ một chút rồi kế hoạch tạt lên núi Dinh "một tẹo" được duyệt. Kệ, nhín chút thời gian tạm cưỡi ngựa xem hoa tý chút mà...

Đường ngoằn ngoèo quanh co như con đèo nhỏ:
Núi Dinh nằm kề quốc lộ 51 thuộc địa bàn xã Tân Hoà, huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, cách TX Bà Rịa 5km về phía Bắc. Núi chạy dài hình vòng cung theo hướng Đông Nam-Tây Bắc, độ cao trung bình khoảng khoảng 500m với tổng diện tích toàn khu vực gần 60km² được xem là ngọn núi cao và độc đáo nhất của tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Đỉnh cao nhất là núi ông Trịnh 504m, phần còn lại thoải dần về hai phía. Đây là một quần thể núi non và cây xanh ngút ngàn với những am, chùa, cốc, miếu độc đáo nằm ven các con suối.
Không khí mát rượi khác hẳn cái oi nồng dưới kia:
Về tên gọi của núi hiện đang có nhiều cách giài thích khác nhau. Có người cho rằng do khí hậu trên núi rất mát mẻ nên trước đây toàn quyền Pháp có xây dinh thự để nghỉ mát vì vậy sau này người ta quen gọi núi Dinh. Cũng có người cho rằng sở dĩ núi được gọi tên núi Dinh là để tưởng nhớ công ơn người đã có công khai phá vùng đất Bà Rịa-Vũng Tàu là ông Nguyễn Văn Dinh.
Từ trên đỉnh núi này có dòng Suối Tiên tuyệt đẹp uốn lượn, lúc là những thác nước nhỏ róc rách, lúc phình to thành hồ nước phẳng lặng, trong xanh. Ẩn hiện theo sườn núi là rất nhiều ngôi chùa, am, miếu cổ kính.

Con đường dẫn lên đỉnh uốn luợn quanh co men theo triền núi. Thỉnh thoảng một vài đoạn suối chắn ngang lối đi tạo thành những điểm nghỉ chân lý tưởng. Ở đây có rừng nguyên sinh với thảm thực vật nhiệt đới đa dạng, phong phú với nhiều loài. Mình nghe nói trên núi có nhiều hang sâu nhưng có lẽ đường lên khá chua.
Thời gian không dành cho nơi này nhiều nên sau khi vượt cầu suối Tiên hơn 1km, tới khúc khá hoang vắng thì bọn này trở xuống. Chạy nhoáng hơn 1km là đã đến ngã 3 Long Hương, vào địa phận Bà Rịa.



Khúc này lộn đường một tý nhưng rồi cũng truy ra được QL55 hướng về An Nhất.


Đường vẫn khá tốt, xe chạy nghọt ngào.
Chuyến đi này mình vẫn mang theo ít dụng cụ tối cần thiết để sửa xe, cả một ruột sau mới, chai keo vá tự động. Tuy nhiên: cái vặt vãnh nhất là quên cái nắp mở ty van bằng đồng! Vì vậy khi gặp dịp cần xài ở Lagi thì lại pó tay vì nắp ty nhựa mở... không nổi, nó tuôn tuốt tuột! May mà tất cả đều ổn, không việc gì quan trọng.
Tới cầu An Nhất.


Và vào Đất Đỏ, bây giờ đã thành thị trấn:
Nếu bạn nhìn trên bản đồ vệ tinh thì sẽ thấy thị trấn Đất Đỏ như một quả bóng tròn với hai con đường chính, lớn xuyên tâm là QL55 và TL52 - xung quanh là những con lộ nhỏ bao trùm thị trấn. Cả hai đường quốc lộ và tỉnh lộ này đều có điểm xuất phát ở Bà Rịa rồi giao nhau tại trung tâm thị trấn, điểm cuối của TL52 là Phước Hải, trở thành đường ven biển. Còn QL55 thì kéo dài tới tận Lagi và vòng lên tới QL1.
Bọn mình rời thị trấn trong cái nắng khá gắt nhưng vài ngày sau mới thấy cái nắng ở đây chưa si nhê gì so với xứ Phan Rang! Chuyến này đi ngay hè nhưng lười không đem theo bao tay, khẩu trang nên sau mấy ngày chịu hết xiết thì mình phải tấp vào chợ Liên Hương mua tạm đôi găng, mượn tạm luôn một trong hai cái khăn che mặt của bà xã mới có thể chiến đấu với cái nắng miền Trung. Vậy mà ngày về, da vẫn lột ra từng mảng trên mu bàn tay và trên mặt, khiếp thật!
Ra khỏi thị trấn Đất Đỏ được một đoạn thì tới chợ Bà Tô Xuyên Mộc. Tụi này tấp vào làm dĩa cơm sườn, chỉ 15k/dĩa nhưng siêu... dở khiếp! Kệ, cho qua bữa... rồi lại nhanh nhanh lên đường.



Dừng ven đường mở "cẩm nang" truy cứu đường đi...
Lần này mình giao pà xã vụ chụp ảnh trên đường, giảm bớt thời gian phải dừng lại trên đường. Tuy nhiên do chưa thuần tay lắm và xe chạy khá nhanh nên một số ảnh khá ngã nước nghiêng thành, thôi cứ tạm gọi là nghệ thuật "chộp ảnh" cấp tốc vậy nghen.
Hai bên là đồng ruộng bao la một màu xanh ngát, phía xa xa là núi Nhỏ trong Khu Bảo Tồn Bình Châu:
Đoạn QL55 từ Bà Rịa tới Bình Châu này có khá nhiều ngã rẽ ra hướng ven biển và tất cả đều có bản hướng dẫn trên đường. Ví dụ như hướng ra Lộc An, hướng ra Hồ Tràm, Hồ Cốc... Nếu bạn chú ý một chút thì không sợ lạc lối đâu.
Khi đến ấp Bông Trang thuộc huyện Xuyên Mộc thì phía xa xa đã thấy núi nhỏ thuộc Khu Bảo Tồn Bình Châu - Phước Bửu, trong khu bảo tốn này còn có núi Hồ Linh (Tầm Bồ), cũng be bé thôi... và tên gọi như vậy chỉ đơn thuần là núi gần hồ cùng tên ở mé biển Hồ Cốc.
Đường tốt nên xe chạy ngọt ngào. Trước giờ trong các chuyến phượt ký mình toàn giữ tốc độ không vượt quá 60km/h - chậm mà chắc...


Ngã rẽ vào hồ Cốc kia rồi, bọn này quẹo phải chạy vô - hai bên chỉ toàn là rừng với rừng.


Ngoài tỉnh lộ khá nóng nhưng vào đây thì không khí mát rượi liền, cây rừng là cái máy điều hòa nhiệt độ, lọc không khí tốt nhất thế giới mà!
Do mãi mê nhìn ngắm, xém chút nữa bọn mình lủi luôn vào rừng ngay cái cua này rồi:
Đoạn băng rừng khá tốt, hiếm hoi mới thấy một chiếc gắn máy chạy vụt ngang. Không biết bề ngoài rừng xanh um như vậy còn trong ruột có bị lâm tặc làm thịt mất hết không nữa.
Gì chứ mấy ông lâm tặc này khiếp lắm: gặm rừng như mối xông tủ, cái tủ chỉ còn lớp sơn bề ngoài còn trong ruột thì rổng bọng không.

Mười hai năm trước lúc chưa có đường ven biển thì du khách theo tour muốn ra Hồ Cốc thì đi đường này nhưng lúc đó còn là đường rất xấu, đầy ổ trâu ổ voi khủng khiếp lắm - nhiều bà ngồi trên xe cứ nơm nớp sợ... cướp vì quá vắng. Giờ thì ngon lành rồi.
Cuối cùng thì cũng ra đường ven biển:
Hơn 6 cây số chạy băng rừng rồi cũng đến biển Hồ Cốc, khúc này đẹp nhưng đa phần do resort chiếm lĩnh, không dành cho những phe hạn hẹp tài chính như mình nên bọn này quẹo trái hướng về Bình Châu.
Chủ đích đi hướng này thay vì trực chỉ QL55 tới Lagi do bọn mình muốn xuyên rừng và đến phần bãi biển mà tụi này rất thích, không xa nữa đâu...



Chốn cũ đây rồi! Vừa dừng xe, kiếm chổ chống cho vững rồi ngoáy lại thấy pà xã đã bay tới mé biển. Ke ke, người yêu biển mà!

Mé trái...


Và mé phải. Tít xa xa trên chỏm đá có hai người đang thả câu:
Bốn phương tám hướng, cuối cùng là mé sau lưng: con ngựa sắt "trường kỳ kháng chiến", post lên cho có đủ mặt "em nó":


Phải công nhận là bãi biển Hồ Cốc khúc này đẹp và còn khá hoang sơ, chả bỏ công tụi tôi phải chạy xe đánh một đường vòng xuống tới đây thay vì cứ trực chỉ QL55 đi Lagi cho nó gần.

Sau này chắc chắn khi rỗi rãi thời gian ngắn thì mình sẽ thuê phòng ở Bình Châu, tắm nơi này và khám phá nhiều thứ khác tại đây trừ... suối nước nóng vì tụi mình không thích do nó đã trở thành nhân tạo rồi.

Thật ra cũng không dễ dàng gì một nơi tuyệt vời như vậy lại không có resort hay khu du lịch gì đó chiếm giữ! May mắn thay cho những người mê phượt: do bãi biển khúc kể trên quá sát con đường ven biển nên không có chổ cho các nhà nghỉ mọc lên nên vẫn còn nguyên vẹn cảnh quang.
Cát vàng, thoải vừa tô điểm những khối đá lớn trong sóng vổ rì rầm. Không thể hoàn toàn sạch tinh tươm vì đa phần dân mình có thói quen quăng rác từa lưa... nhưng do ít người nên chốn này vẫn còn ok lắm.
Nhóm thanh thiếu niên đang chơi chèo thuyền thúng phía xa xa...
Mong rằng những bạn nào có ghé đến nơi đây cố gắng chỉ để lại những bước chân chứ không chừa lại bất cứ thứ rác thải khó phân hủy nào nhé - Giữ sạch để nó mãi mãi là của mọi người, của của chúng ta!

Lúc tụi này dưới bãi biển thì phía xa, trên mũi đá bên phải có 2 người đang câu. Còn phía bên trái có dăm ba trẻ đang tung tăng dưới sóng chơi ném banh, chắc người địa phương. Một hồi sau có hai chiếc máy cày kéo theo một rờ móc chở đầy các bạn thanh thiếu niên lại ghé vào chổ đó vui chơi dưới biển và cả trên đôi thuyền thúng tại đó.
Tiếp tục lên đường nào:
Thỏa thích rồi, khoảng 1 giờ sau thì tụi mình lại lên ngựa sắt hướng về Bình Châu, từ đây đến đó còn 8 cây số nữa. Gió hiu hiu, nắng nhè nhẹ - biển và cát vẫn chập chùng bên phải, phía trái là đồi cát và rừng cây xanh rì... còn trên đường thì chả có mấy chiếc xe chạy: đã đã nghen!
Phía phải đường vẫn là biển mênh mông...


Theo cột mốc thì từ đây đến Bình Châu còn 7km nữa:
Ở khúc này có một làng chài nho nhỏ, chỉ gồm khoảng trên dưới 20 căn chòi nằm trên bãi cát ven bờ. Mình chạy ngang rồi chợt nhớ tới một câu chuyện xảy ra với 2 anh bạn trẻ trên một forum du lịch nào đó: trong chuyến đi đường ven biển, hai anh chàng tạt ghé qua làng này rồi đứng nhìn ngắm, chụp choạc lung tung.
Chả biết do gặp dì nào đó có lẽ vừa... cãi lộn với ông nhà hay do hai anh chàng trông không được thiện cảm dưới mắt bà nên bà ấy xổ toẹt: này này, đừng chụp nữa! Mấy người cứ chụp rồi chả chóng thì chày, người ta lại tới đây quy hoạch rồi giải tỏa ráo lại khổ cho tụi tôi, đi đi!
Ke ke, ai cũng nuốn sống ổn sống yên mà, dời tới dời lui cần thời gian thích nghị, khổ lắm lắm.
Con đường vắng lặng:


Bạn nhận ra nơi này không? Đây là hồ Linh, lần trước trong chuyến Cà Ná về Sàigòn mình đã chạy ngang qua rồi, theo hướng ngược lại:


Lúc ngang qua hồ này có một chiếc xế hộp dừng trên cầu để một đôi diện đồ cô dâu chú rẻ chụp ảnh - có nhiếp ảnh gia, có người phụ... trông bề thế nhưng thơ mộng lắm.



Chạy ngang chợ Bình Châu nhưng không ghé vì nước nôi còn đầy đủ, còn chuyện ăn thì cũng chưa đói dẫu lúc này đã là 11h15 - có lẽ do miếng sườn xơi ở chợ Bà Tô thuộc loại thịt... voi nên no dai.

Trường tiểu học Lê Minh Châu:


Rời Bình Châu...:
Bên kia những đồi cát cao là biển đấy, nhưng khá xa...


Đây là con đường dẫn ra QL55:


Đến Tân Thắng, vài trăm mét nữa sẽ vào QL55 - gặp ngã 3 QL này thì mình sẽ quẹo phải hướng về Lagi...:


Lagi vẫn thế, cát trắng chen đồi cát vàng...


Đến khúc này thì phải dòm chừng...


... vì qua Khu du lich Suối Dứa vài mươi mét sẽ đến ngã rẽ vào Lagi.
Ổn định chổ ở rồi, bọn mình đi bộ theo còn đường bê tông nhựa khá khang trang ra biển - không xa vì chỉ vài mươi mét thôi.

Biển Lagi, xa xa là Hòn Bà:
Lagi không náo nhiệt như Phan Thiết và ít phổ biến như  làng du lich Mui Ne - Hòn Rơm, nhưng theo trang Lagi.gov thì một ngày không xa, biển La Gi thuộc tỉnh Bình Thuận sẽ là điểm sáng trên bản đồ du lịch do bộ mặt du lịch nơi đây đang được thay đổi từng ngày. Mình cũng mong rằng địa phương sẽ phấn đấu được như trên.

La Gi có bờ biển dài gần 30km, với nhiều đồi cát và những rừng dương xanh, bờ biển có nhiều ghềnh đá rất phù hợp với loại hình du lịch sinh thái gắn với di tích lịch sử-văn hóa, tạo nên một quần thể du lịch đặc trưng của vùng ven biển.
Không chỉ lợi thế nhờ vị trí vì sát quốc lộ 55, La Gi còn là bãi biển mang đậm nét hoang sơ với các địa danh du lịch nổi tiếng như Hồ núi đất, ngảnh Tam Tân, Cam Bình.

Nơi đây còn có Dinh Thầy Thím, một di tích lịch sử-văn hoá cấp Quốc gia. Hàng năm, vào mùa lễ hội thu hút hơn 200.000 khách du lịch tham quan, vãn cảnh. Ngoài khơi cách bờ biển 2km, còn một đảo nhỏ với tên gọi Hòn Bà, trên đảo có chim muông, cây cối và có đền thờ nữ thần Thiên Y Ana, là nơi lý tưởng cho du lịch sinh thái và tín ngưỡng...
Bãi vắng, khách chỉ vài mươi người nhưng quá nữa ngồi trong các quán ven bờ ăn nhậu. Bọn mình tản bộ một hồi trên bãi cát rồi cũng lựa một chổ ngồi trong quán. Cát nơi đây vàng, bãi khá thoải không sâu nhưng nước biển có mùi... hải sản - chắc do Lagi là vựa cá lớn ở phía nam hoặc do mùa? chẳng hiểu!



Menu trong quán đem ra, mắc rẻ khó biết cho đến khi món ăn được đưa lên bàn. Và đây: một dĩa mì xào mục 100k, nửa nồi cháo sò 60k nhưng rồi mới biết đó là sò Dương chứ không phải sò Điệp. Chẹp, không phải mình kêu, ke ke... Thôi làm một chai bia Saigon đỏ... 11k cho lòng đỡ tủi (Phan rang chai này giá 8k)!
Tới khi niêu cháo đem ra thì... siêu oải, chả muốn chụp nữa. Ngậm ngùi... ráng ăn rồi bay xuống biển tắm xã xui một chút, thưởng thức hải sản phải trên bờ lẫn dưới biển mới đầy đủ.



Biển bình thường trong mắt tụi này, cái đẹp tụi này chấm ở Lagi sẽ đến trong buổi chiều, buổi sớm mai.
Bạn chờ xem cói chốn đó có đẹp thật không nhé.

Xế chiều đi loanh quanh gần KS ngắm xem có gì lạ. Hỏi chủ KS về đồi cát mà bọn mình thấy trên bản đồ vệ tinh thì họ chỉ bọn mình cứ đi theo con đường đất ra vì đường lớn thì họ chận không cho vào do trong đó có dự án du lịch gì đó.
Đường đất à, vậy thì đi...



Nhưng bé cái nhầm, con đường đất ấy chỉ dẫn vào một xóm nhỏ - chó sủa um, không khéo chúng tợp cho vài nhát thì toi, về chích ngừa mệt xỉu.
Trong xóm này nhín mút phía Bắc chỉ thấy rào kẽm gai, trong đó là công trường với mấy cái cần cẩu.
Phèo, quay ra. Đường vào ra ngang các đụn cát nhỏ như hình trên.
diengiadung
phuot.vn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét