Kể từ khi bác sĩ Yersin đặt bút ghi vắn tắt vào quyển sổ nhật ký hành trình "grand plateau dénudé mamelonné" vào lúc 3h30' chiều ngày 21/6/1893, đến nay thành phố cao nguyên đã hơn 100 tuổi. Đà Lạt, được viết đầy đủ bằng tiếng Latin như thế này: Dat Aliis Laetitiam Aliis Temperiem, nghĩa là "cho những người này niềm vui, cho những người khác sự mát mẻ". Đúng như tên gọi, Tp Du lich Da Lat hiền hòa, mát dịu quanh năm, gây cho lữ khách nhiều cảm xúc không thể diễn tả. Khoảng gần 10 năm trở lại đây, hầu như năm nào mình cũng đến với phố núi cao nguyên, cá biệt, năm rồi đi về đến 4 lần, không phải chuyện công cán, chỉ đơn giản là lang thang vào cuối tuần...
Hơn 100 năm thăng trầm, với bao nhiêu tên gọi được người đời áp đặt một cách lãng mạn và thơ mộng: thành phố tình yêu, thành phố hoa đào, thành phố mộng mơ, thành phố sương mù, thành phố buồn... Đà Lạt có thay đổi chăng giữa lớp lớp phù hoa, tấp nập do con người mang lại?! Có! Vùng đất nằm lọt thỏm trên cao nguyên vốn là địa bàn cư trú của người Lạch hàng trăm năm trước giờ đây đổi thay chóng vánh. Thay đổi, vốn dĩ là điều tất yếu của cuộc sống, cho dù sự thay đổi đó làm nao lòng những ai yêu Đà Lạt, cho dù sự tàn phá ác liệt của con người đối với thiên nhiên vĩ đại xảy ra hàng ngày, và cho dù gì đi nữa thì Đà Lạt vẫn còn đó, một chút riêng, một góc nhỏ... như một chốn đi về...
Đà Lạt lạ lắm, phố phường vẫn tấp nập, người người vẫn nặng gánh mưu sinh hàng ngày, du khách vẫn dập dìu trên phố hàng đêm, nhưng có cái gì đó cảm thấy rất yên bình, thong thả và trầm mặc.
Và phố núi trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như thế này...
Hơn 100 năm thăng trầm, với bao nhiêu tên gọi được người đời áp đặt một cách lãng mạn và thơ mộng: thành phố tình yêu, thành phố hoa đào, thành phố mộng mơ, thành phố sương mù, thành phố buồn... Đà Lạt có thay đổi chăng giữa lớp lớp phù hoa, tấp nập do con người mang lại?! Có! Vùng đất nằm lọt thỏm trên cao nguyên vốn là địa bàn cư trú của người Lạch hàng trăm năm trước giờ đây đổi thay chóng vánh. Thay đổi, vốn dĩ là điều tất yếu của cuộc sống, cho dù sự thay đổi đó làm nao lòng những ai yêu Đà Lạt, cho dù sự tàn phá ác liệt của con người đối với thiên nhiên vĩ đại xảy ra hàng ngày, và cho dù gì đi nữa thì Đà Lạt vẫn còn đó, một chút riêng, một góc nhỏ... như một chốn đi về...
Đà Lạt lạ lắm, phố phường vẫn tấp nập, người người vẫn nặng gánh mưu sinh hàng ngày, du khách vẫn dập dìu trên phố hàng đêm, nhưng có cái gì đó cảm thấy rất yên bình, thong thả và trầm mặc.
Và phố núi trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như thế này...
1. "Mây vẫn bay trên vùng thương nhớ"...

...
2. Lối đi về mỗi khi thấy lòng mệt mỏi...

...
3. "Chợt nhớ đóa hoa tường vi"...

...
4. Thành phố hoa...

...
5. Và bãng lãng sương chiều...

...
2. Lối đi về mỗi khi thấy lòng mệt mỏi...
...
3. "Chợt nhớ đóa hoa tường vi"...
...
4. Thành phố hoa...
...
5. Và bãng lãng sương chiều...
Chỉ có ở Đà Lạt mới có những thứ ngọt ngào thế này...
6. Sweet...

...
7.

...
7.
Lần gần đây nhất đến đi Tour Da Lat cảm giác có hụt hẫng, vì một cái dự án nạo vét gì đấy, mà Xuân Hương thành ra khô héo, mai anh đào thì lác đác do thời tiết bất thường... Thế nhưng, cái cảm giác ban đầu qua đi, phố núi vẫn còn đó những nét đẹp khó cưỡng lại được...
8. Mộc...

...
9. Lẻ loi...

...
9. Lẻ loi...
Căn biệt thự cũ, nằm trên một ngọn đồi thấp, phía trước mặt là ga xe lửa cổ kính, còn sau lưng là trường Grand Lycée Yersin (hiện nay là CĐSP) trầm mặc với đường cong mềm mại. Mọi thứ ở Đà Lạt đều êm dịu như chính không gian lành lạnh của phố núi...
10. Cong...

Ở phố núi, bạn dễ dàng bắt gặp những khung cửa sổ bằng gỗ, mộc mạc, đơn giản và lãng mạn, như thế này...
11. Ôi cái khung cửa sổ
Của kiếp anh, đời anh!
Tay em không đến mở
Thôi còn gì tươi xanh?
(Xuân Diệu)

...
12. Cửa sổ có chùm hoa tím đong đưa...

Của kiếp anh, đời anh!
Tay em không đến mở
Thôi còn gì tươi xanh?
(Xuân Diệu)
...
12. Cửa sổ có chùm hoa tím đong đưa...
Cách đây đúng 1 tuần, vẫn còn đang lang thang cao nguyên đón xuân, tìm chút lạnh lùng đồng tàn sót lại...
13. Hơi thở cuối cùng...

...
14. Tìm chút bình yên...

...
14. Tìm chút bình yên...
Mặt trời khuất dần trên đỉnh Lang Biang mờ sương. Hoàng hôn phủ bóng xuống dòng Dankia lững lờ trôi bên dưới thung lũng. Nhìn từ trên cao, mới biết tại sao dòng nước uốn éo kia được gọi là Suối Vàng. Câu chuyện tình yêu lãng mạn và éo le của chàng K’lang và nàng Hơbiang chính là điểm bắt nguồn cho tên gọi của 2 ngọn núi Lang Biang hùng vĩ, được xem là nóc nhà Đà Lạt.
Lại nói về khu biệt thự thuộc Khách sạn Đường Sắt Đà Lạt, chỗ này chất lượng phòng ốc chỉ trên trung bình, nhưng khung viên xung quanh quá tuyệt vời. Bao gồm gần 1 chục căn biệt thự nằm rải rác trên con đồi thấp, có con đường uốn lượn đầy hoa dâm bụt và trạng nguyên, hai bên là lớp hàng rào gỗ màu trắng, đẹp lãng mạn. Tùy vào mùa, dã quỳ vàng rạo rực bốn phía, hay trạng nguyên cháy đỏ khắp mọi nơi, hay lơ thơ một vài nụ mai anh đào báo xuân sang. Nơi đó, có khung cửa sổ gỗ phía ngoài lập lòa pansee tim tím, có bụi hoa nháy lung linh trong nắng nhạt, có giàn móng cọp lơ thơ trước sân...
15. Full house???

...
16. Đường xa ướt mưa...

...
17. Hàng rào trắng đậm chất phố núi...

...
16. Đường xa ướt mưa...
...
17. Hàng rào trắng đậm chất phố núi...
Nhắc đến Đà Lạt, chắc ai cũng nghĩ đến một đô thị diễm lệ đầy hoa cỏ quanh năm. Ở Đà Lạt, hoa tràn ra tận những dải phân cách tấp nập xe cộ xuôi ngược, hoa leo lên hàng giậu, hoa trải lên tận mái hiên, hoa đung đưa vắt vẻo phía trước các cửa hiệu... Có một khoảng thời gian, nghe dư luận rằng sẽ lấy tên hoa đặt cho những con đường, từng con đường sẽ được trồng riêng biệt từng loại hoa tương ứng. Ý tưởng đấy hay thật, nhưng chắc khó khả thi...
18. Tường vi e ấp bên cửa sổ nhà ai... ???

...
19. Tím lòng...

...
20. Cỏ hồng rực rỡ trong một chiều nhạt nắng...

...
21. Cháy lên, hỡi những nỗi nhớ không tên!...

...
19. Tím lòng...
...
20. Cỏ hồng rực rỡ trong một chiều nhạt nắng...
...
21. Cháy lên, hỡi những nỗi nhớ không tên!...
Xuân cao nguyên hoa nở khắp nơi, và chắc hẳn không thể thiếu nhành mai anh đào thắm hồng khoe sắc...
"Mai anh đào (tên khoa học Prunus Cesacoides) là loại cây tầm trung; khi phát triển thuần thục cao 5-7m; đường kính gốc 15-20cm; phân nhánh vừa phải, hình nón, tán lá và cành thưa, không chiếm không gian; lá đơn, nhỏ, mọc cách có răng cưa.
Mùa thu mai anh đào trút lá, rồi những cành mai khẳng khiu nghỉ đông. Khi đất trời ấm dần lên là lúc mai anh đào nở hoa báo hiệu mùa xuân đang về. Hoa mai anh đào rất đẹp, có năm cánh đơn màu hồng phai nhưng nhụy không có hương thơm, hoa và quả không có vị ngọt.
Đây là một đặc tính tốt, rất hợp với việc trồng mai anh đào ở nơi công cộng vì không hấp dẫn kiến, côn trùng hút mật, làm tổ..., do đó cây không bị xâm hại, không ảnh hưởng đến môi trường. Mai anh đào nở hoa hơn một tháng mới tàn. Sau đó cây ra lá và thấp thoáng trong đám lá xanh là những chùm trái xinh xinh màu tím đỏ che bớt cái nắng hanh hao của mùa khô Đà Lạt... Cứ vậy, mỗi mùa mai anh đào một vẻ, lặng lẽ tô điểm cho đất trời".
(TuoiTre)
"Mai anh đào (tên khoa học Prunus Cesacoides) là loại cây tầm trung; khi phát triển thuần thục cao 5-7m; đường kính gốc 15-20cm; phân nhánh vừa phải, hình nón, tán lá và cành thưa, không chiếm không gian; lá đơn, nhỏ, mọc cách có răng cưa.
Mùa thu mai anh đào trút lá, rồi những cành mai khẳng khiu nghỉ đông. Khi đất trời ấm dần lên là lúc mai anh đào nở hoa báo hiệu mùa xuân đang về. Hoa mai anh đào rất đẹp, có năm cánh đơn màu hồng phai nhưng nhụy không có hương thơm, hoa và quả không có vị ngọt.
Đây là một đặc tính tốt, rất hợp với việc trồng mai anh đào ở nơi công cộng vì không hấp dẫn kiến, côn trùng hút mật, làm tổ..., do đó cây không bị xâm hại, không ảnh hưởng đến môi trường. Mai anh đào nở hoa hơn một tháng mới tàn. Sau đó cây ra lá và thấp thoáng trong đám lá xanh là những chùm trái xinh xinh màu tím đỏ che bớt cái nắng hanh hao của mùa khô Đà Lạt... Cứ vậy, mỗi mùa mai anh đào một vẻ, lặng lẽ tô điểm cho đất trời".
(TuoiTre)
22. Rực rỡ dưới trời xuân...

...
23. Khẳng khiu...

...
24. Hai thế hệ...

...
25. "Hãy là hoa, khoan là trái
Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua"...

...
23. Khẳng khiu...
...
24. Hai thế hệ...
...
25. "Hãy là hoa, khoan là trái
Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua"...
Ừa, cận Tết Dalat héo hắt đến nao lòng, hồ Xuân Hương khô khan, trơ ra lớp bùn non đặc quánh thi thoảng nứt toác ra thành những vết sẹo loang lỗ khắp khuôn mặt long lanh hôm nào. Mai anh đào lác đác sau trận mưa trái mùa kỳ quái, làm nụ hoa héo quắt lại, rụng tả tơi. Biệt thự 14 xơ xác không hiểu vì lý do gì, mớ loa kèn trắng phau năm ngoái giờ bị chặt trụi đến tận gốc, khóm trạng nguyên đỏ rực cháy lòng giờ xao xác một nỗi buồn mênh mang... Xa xa bên dưới thung lũng, người ta mang xe cẩu đến cào nát hết cây cối hoa cỏ, chắc để tranh thủ xây thêm mấy cái biệt thự chờ ngày ĐL nâng thành đô thị loại 1. Buổi chiều nhạt nắng đứng tựa cái hàng rào trắng mà thấy chênh vênh quá...
Ừ thì may mắn vẫn còn cái hàng rào trắng tinh uốn lượn theo con đường trải dài, vẫn còn giàn móng cọp xum xuê trước cửa phòng số 1, vẫn còn lưa thưa cụm hoa sao nháy, đám păng-xê tim tím trước khung cửa gỗ...
Và cho dù mọi thứ thay đổi theo thời gian và theo bàn tay của con người, chắc tui vẫn yêu ĐL bạn Vaga àh. Giống như có người bẩu tui rằng "Sapa hơn Đà Lạt nhiều...", ừ thì tui cũng đồng ý, hơn nhiều, nhưng "không-bằng" được. Rồi khi sắp đi Thái chơi, có người lại bẩu, "cứ lên Chiang Mai, ở đó đẹp như ĐL", tui gật gù và nghĩ, có chỗ nào bằng ĐL của mình được ta...
Mặc kệ, tui vẫn khoái ĐL, lúc buồn đi cũng được, lúc vui đi cũng được, lúc mệt mỏi cũng phải ráng lếch thếch lên, như một lời hẹn, từ lâu lắm rồi...
Ừ thì may mắn vẫn còn cái hàng rào trắng tinh uốn lượn theo con đường trải dài, vẫn còn giàn móng cọp xum xuê trước cửa phòng số 1, vẫn còn lưa thưa cụm hoa sao nháy, đám păng-xê tim tím trước khung cửa gỗ...
Và cho dù mọi thứ thay đổi theo thời gian và theo bàn tay của con người, chắc tui vẫn yêu ĐL bạn Vaga àh. Giống như có người bẩu tui rằng "Sapa hơn Đà Lạt nhiều...", ừ thì tui cũng đồng ý, hơn nhiều, nhưng "không-bằng" được. Rồi khi sắp đi Thái chơi, có người lại bẩu, "cứ lên Chiang Mai, ở đó đẹp như ĐL", tui gật gù và nghĩ, có chỗ nào bằng ĐL của mình được ta...
Mặc kệ, tui vẫn khoái ĐL, lúc buồn đi cũng được, lúc vui đi cũng được, lúc mệt mỏi cũng phải ráng lếch thếch lên, như một lời hẹn, từ lâu lắm rồi...
26. Ôm lòng đêm...
... nhìn vầng trăng mới về...
nhớ chân giang hồ...

...
27. Và lắm khi lòng cũng rộn lên một nỗi nhớ không tên...

Nhưng với những bước chân lãng du, Đà Lạt sẽ không còn là Đà Lạt nữa nếu màn đêm không buông xuống thung lũng tuyệt vời được bao bọc giữa các đồi thông này. Những con dốc thăm thẳm như dài thêm dưới mỗi bước chân, màn đêm lạnh lùng nuốt chửng vạn vật, trả về cho không gian một chút huyền bí, lãng mạn và lạ lùng. Đà Lạt đêm, mỗi ngóc ngách, mỗi con phố, mỗi bậc thang thô ráp đều muốn níu lấy bước chân đi về. Sương giăng tứ phía, mờ những cặp mắt long lanh, ướt đẫm vai áo kẻ bộ hành, sương cuộn vào gấu quần, sương lãng đãng quanh tay áo...... nhìn vầng trăng mới về...
nhớ chân giang hồ...
...
27. Và lắm khi lòng cũng rộn lên một nỗi nhớ không tên...
Khi ấy, đừng sợ lạnh, hãy hòa mình vào từng khoảng không gian đậm đặc chất cao nguyên. Tôi từng 1 mình bước độc hành qua bao nhiêu con phố hiu hắt ánh đèn đêm, từng lang thang qua chừng ấy con dốc sâu thẳm tận đáy lòng, từng ướt đẫm mái đầu, mi mắt vì chút mù giăng quyến luyến. Khi ấy, hãy tìm một góc nào đó, kín gió, nhấm nháp chút hương đắng, nồng của cafe xứ lạnh, hay đưa môi chạm nhẹ vào miệng ly sữa đậu nành nóng hổi góc đường Tăng Bạt Hổ. Hay ồn ào hơn là chọn một chỗ khề khà ly vang đỏ, nhấp nháp tí nồng cay...
Đó cũng là Đà Lạt êm dịu trong lòng tôi...
28. Đêm lang thang...

...
29. Dốc đêm...

...
30. Nhấp nháy...

Đôi khi trong lòng chới với, lại thấy xôn xao, lung linh những vệt màu tươi tắn này......
29. Dốc đêm...
...
30. Nhấp nháy...
31. Xôn xao quá!

...
32. Có những ngọn lửa lâu lâu cứ trỗi dậy trong lòng...

Vừa sáng nay có cafe tán chuyện với một ông bạn già, mới đi công tác Dalat về. Bác già đi cao nguyên đợt này để khảo sát một số dự án tiền khả thi về du lịch sinh thái. Bác nói về công việc một lúc thì trầm ngâm bảo: "Đà Lạt bây giờ so với 10 năm trước thay đổi nhiều quá...", làm mình cũng xốn xang trong bụng....
32. Có những ngọn lửa lâu lâu cứ trỗi dậy trong lòng...
Dalat bây giờ làm buồn lòng nhiều người quá bác già ơi (trong đó có em). Người Việt Nam có của mà không biết giữ gìn, khai thác mà không biết bảo tồn. Nguyên một dãy đất hình chữ S, án ngữ 3/4 mặt tiền (biển Đông) của cả khu vực Đông Dương, vậy mà tổng số lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong năm 2009 chỉ độ hơn 3,5 triệu người. Trong khi đó, so sánh với nước bạn Thái Lan, dù đang trong khủng hoảng về chính trị và ảnh hưởng đại dịch cúm H1N1, cũng đón được hơn 14 triệu lượt khách quốc tế (gấp 4 lần Việt Nam, số liệu 2009).
Tất nhiên, số liệu không phản ánh được thực trạng. Và sự cách biệt không phải nằm ở chỗ "chúng ta có gì?", mà là "chúng ta đang làm gì?". Hãy đừng ảo tưởng và đừng giáo dục con cái chúng ta theo kiểu: "nước ta rừng vàng biển bạc, tài nguyên vô tận..."; không có cái loại tài nguyên nào vô tận cả, với cái đà khai thác triệt để như hiện tại thì đến một lúc nào đó không khícũng không còn để thở, đừng nói là rừng, biển...
Ôi, rừng vàng và biển bạc nước ta!!!
33. Đôi khi thấy lòng phẳng như hồ lặng...
...
34. Và không gian êm đềm như mật ngọt rót vào môi...
Và tôi lại nhớ những cơn mưa rào rạt mát rượi giữa trưa nắng thu vàng, nhớ những cơn mưa rả rích suốt một buổi chiều ken đặc những mù sương, nhớ chút nước đọng lại trên vòm lá thông, nhỏ từng giọt xuống lòng bàn tay lạnh buốt...
35. Ngoài song cửa, cơn mưa rào giữa mùa thu làm nhạt nhòa cả con phố nhỏ...

...
36. Nước mưa long lanh đọng trên cánh tím...

...
37. Và đóa cúc vẫn vàng rực một mùa thu...

Lại đưa hoa vào cho đỡ nhớ cao nguyên......
36. Nước mưa long lanh đọng trên cánh tím...
...
37. Và đóa cúc vẫn vàng rực một mùa thu...
38. Khóm tú cầu phổng phau trong nắng chiều...

...
39. Giàn hoa thiên hài buông mình nhẹ nhàng xuống lối...

...
40. Đám hoa tím xinh xinh dọc theo con đường nhỏ...

...
41. Giậu hoa vàng rực lên trong nắng chiều buông...

Sài Gòn hồi này nóng điên cuồng, nóng đến khô rạc cả người. Và tự dưng lại thèm chút lãng đãng sương mù trong một chiều nắng nhạt, bên góc hồ Tuyền Lâm mênh mông, sóng sánh ánh vàng rơi......
39. Giàn hoa thiên hài buông mình nhẹ nhàng xuống lối...
...
40. Đám hoa tím xinh xinh dọc theo con đường nhỏ...
...
41. Giậu hoa vàng rực lên trong nắng chiều buông...
42. Bãng lãng hồ thu...

...
43. Tĩnh lặng giữa trời chiều...

...
44. Cất vó...

...
43. Tĩnh lặng giữa trời chiều...
...
44. Cất vó...
Có một dạo, hoàn toàn tình cờ, tôi lãng du qua một triền đồi nhỏ, một ngọn đồi phẳng phiu có lác đác những căn biệt thự xinh xắn theo đúng kiểu Pháp nhưng hiện đại, những con đường trải ngoằn ngoèo uốn lượn qua vô số các bờ giậu sơn trắng, có giàn hồng leo (tường vi) phủ kín, rực rỡ những hoa...
Tôi hoàn toàn không định hướng được là mình đang và sẽ đi đâu, và tôi mặc kệ, cứ để cảm xúc dẫn đường, cứ để mình lang thang vô định trong một miền hạnh phúc có thực. Một mình. Phiêu du...
45. Một mình ta với ta, trên con dốc mỏi cuộc đời...

...
46. Mớ hồng leo, lòa xòa phủ kín bờ giậu thưa...

...
47. Đám cỏ hồng mượt mà, lao xao ru mình bên lâu đài hạnh phúc...

...
Cao nguyên Lâm Viên (hay còn gọi là cao nguyên Lang Bian) có độ cao trung bình 1.500m, nằm về phía Tây Nam và thuộc vùng địa lý Tây Nguyên. Với địa hình đồi núi trập trùng, cao nguyên có tổng diện tích khoảng hơn 1.000km2, bao gồm một số ngọn núi (Hòn Giao, Lang Bian, Bi Doup) bao bọc xung quanh đô thị diễm lệ nằm e ấp bên bờ hồ Xuân Hương lộng gió. Có hàng chục con đường dẫn về Đà Lạt, xuyên núi, vượt đồi, thoai thoải dốc và uốn lượn men theo những thung lũng đầy hoa cỏ. Những con đường dẫn về phố núi, luôn là cảm hứng tuyêt vời cho những kẻ thích lãng du......
46. Mớ hồng leo, lòa xòa phủ kín bờ giậu thưa...
...
47. Đám cỏ hồng mượt mà, lao xao ru mình bên lâu đài hạnh phúc...
...
48. Độc hành...

...
49. Một góc cao nguyên Lâm Viên mùa cuối thu...

...
50. Xuyên núi, vượt đèo, băng qua những bờ hồ tuyệt đẹp...

...
51. Road to... my dream...

...
Những trận mưa hạ đã rào rào đổ xuống, giữa Sài Gòn ngột ngạt người xe, lại nhớ về rừng núi hoang vu, sương mờ giăng lãng đãng......
49. Một góc cao nguyên Lâm Viên mùa cuối thu...
...
50. Xuyên núi, vượt đèo, băng qua những bờ hồ tuyệt đẹp...
...
51. Road to... my dream...
...
57. Nhớ rừng...

...
58. ... và nhớ những đường cong tuyệt đẹp...

Sài Gòn mấy bữa nay ướt át, lạnh lẽo thấy phát ngán... Vậy mà sáng nay tui lại thèm chút lạnh lạnh, chút chút sương mù, kỳ quá ha... Mặc dù cách đây mới nửa tháng, còn quấn mình kín mít trong đám quần áo lạnh mà run cầm cập, mặt mày tím tái đứng nghe gió thổi vù vù trên đỉnh Nga Mi......
58. ... và nhớ những đường cong tuyệt đẹp...

Mấy ngày này năm ngoái, còn đang mênh mang leo đèo lên Doi Suthep, ngắm chút dã quỳ tàn úa trên đất Chùa Tháp Thái Lan. Chiang Mai ngày đó cũng lạnh lạnh vào buổi đêm, cũng man mát trong vườn hoa Hoàng hậu, nhưng cũng đổ mồ hôi ào ào trong lúc chen chân vào cửa Phật.
Còn năm trước nữa sao ta?! Ờ, cách đây đã 3 mùa dã quỳ, một mình ta lót tót bắt bus đêm lên tới phố núi lúc 3 giờ sáng, leo rào vô biệt thự 14...
Năm nay cảm xúc Đà Lạt dường như khô héo theo nước hồ Xuân Hương cằn cõi, nhưng vẫn thấy nhớ dã quỳ một cách cồn cào, nhớ chút đèo dốc mờ sương, nhớ ly sữa đậu nóng hổi...
Cuối tuần nhé, dã quỳ!!!
59. Nhớ một mùa dã quỳ vàng ruộm...

...
60. Hoa vàng reo vui bên biệt thự 14...

...
60. Hoa vàng reo vui bên biệt thự 14...
Chiếc xe khách rùng mình len khỏi đám sương mù dày đặc và mệt mỏi leo lên con dốc vắng của đèo Prenn, trong ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn hắt xuống mặt đường loang loáng nước. Sau cơn mưa đêm vội vã, bầu trời đen tuyền không một ánh sao, chỉ thấy lấp lánh ánh sáng từ những ngôi nhà kính bên trong đầy hoa quả. Tôi rời phố núi lúc màn đêm tịch liêu phủ lên từng nhành cây ngọn cỏ, đèo Prenn mơ màn trong sương đêm lạnh lẽo và một cảm giác rạn nứt đâu đó trong lòng...
Dã quỳ đang rực rỡ trên những triền đồi thấp, đang len lỏi tỏa sáng trong những cánh rừng thông ngày một trơ trọi. Mùa này ngoài sắc vàng rạo rực của dã quỳ còn có một sắc vàng tươi rói khác: mimosa. Loài cây lá bạc hoa vàng của vùng ôn đới, là biểu tượng bất diệt của phố núi, mimosa hiện diện từ những ngày Dalat tượng hình, quan trọng không kém gì dã quỳ hay mai anh đào...
Phố núi những ngày âm u có mưa phùn nhè nhẹ, những ngày đó tôi lang thang lên những con dốc nhỏ vàng rực rõ màu dã quỳ đang rộ, tường vi vẫn hồng hào trong nắng nhạt và mimosa vẫn lung linh sau hàng giậu hoa bìm nở đầy...
Nhưng, nếu Dalat đã từng làm người ta nhớ, thì giờ Dalat đang từng ngày làm người ta đau... Hoa cỏ vẫn lung linh, phố núi vẫn len lén sương mù nhưng cái hồn Dalat có còn tồn tại?! Phố xá đua nhau mọc lên vô tội vạ, lớp lớp những đại công trường xây dựng đang che khuất dần những ngôi biệt thự cổ kính, những mái nhà rêu phong, những khung cửa sổ cũ kỹ nhưng duyên dáng. Cái thung lũng mơ màng nhìn từ biệt thự 14 ngày nào còn vàng rượm màu dã quỳ, thấp thoáng là tháp chuông của trường Grand Lycée Yersin giờ đã lởm chởm những ngôi nhà phố mới xây một cách cẩu thả và xấu xí...
Nhưng đáng sợ nhất chính là người Dalat! Không, họ không phải người Dalat! Người phố núi không bao giờ có cái kiểu quát vào mặt khách hàng, không hề tồn tại những cái liếc xéo, những cầu lầm bầm sau lưng khi không bán được hàng... Người Dalat nhẹ nhàng, từ tốn, là một phần của cái hồn phố núi cao nguyên, nay đâu rồi?!!
Thế là một mùa dã quỳ nữa đã qua, cái màu vàng giản dị, hoang dã đó đã làm say lòng bao nhiêu lãng khách! Và một Dalat, một phố núi mênh mang, một thành phố sương mù lại làm day dứt ít nhất là một người nào đó...
Dã quỳ đang rực rỡ trên những triền đồi thấp, đang len lỏi tỏa sáng trong những cánh rừng thông ngày một trơ trọi. Mùa này ngoài sắc vàng rạo rực của dã quỳ còn có một sắc vàng tươi rói khác: mimosa. Loài cây lá bạc hoa vàng của vùng ôn đới, là biểu tượng bất diệt của phố núi, mimosa hiện diện từ những ngày Dalat tượng hình, quan trọng không kém gì dã quỳ hay mai anh đào...
Phố núi những ngày âm u có mưa phùn nhè nhẹ, những ngày đó tôi lang thang lên những con dốc nhỏ vàng rực rõ màu dã quỳ đang rộ, tường vi vẫn hồng hào trong nắng nhạt và mimosa vẫn lung linh sau hàng giậu hoa bìm nở đầy...
Nhưng, nếu Dalat đã từng làm người ta nhớ, thì giờ Dalat đang từng ngày làm người ta đau... Hoa cỏ vẫn lung linh, phố núi vẫn len lén sương mù nhưng cái hồn Dalat có còn tồn tại?! Phố xá đua nhau mọc lên vô tội vạ, lớp lớp những đại công trường xây dựng đang che khuất dần những ngôi biệt thự cổ kính, những mái nhà rêu phong, những khung cửa sổ cũ kỹ nhưng duyên dáng. Cái thung lũng mơ màng nhìn từ biệt thự 14 ngày nào còn vàng rượm màu dã quỳ, thấp thoáng là tháp chuông của trường Grand Lycée Yersin giờ đã lởm chởm những ngôi nhà phố mới xây một cách cẩu thả và xấu xí...
Nhưng đáng sợ nhất chính là người Dalat! Không, họ không phải người Dalat! Người phố núi không bao giờ có cái kiểu quát vào mặt khách hàng, không hề tồn tại những cái liếc xéo, những cầu lầm bầm sau lưng khi không bán được hàng... Người Dalat nhẹ nhàng, từ tốn, là một phần của cái hồn phố núi cao nguyên, nay đâu rồi?!!
Thế là một mùa dã quỳ nữa đã qua, cái màu vàng giản dị, hoang dã đó đã làm say lòng bao nhiêu lãng khách! Và một Dalat, một phố núi mênh mang, một thành phố sương mù lại làm day dứt ít nhất là một người nào đó...
61. Phố núi vẫn duyên dáng...

...
62. ... cũ kỹ...

...
63. Dã quỳ vẫn lung linh...

...
64. ... và mênh mang cao nguyên...

...
65. Nhưng hồn Dalat có còn?!!

...
...
62. ... cũ kỹ...
...
63. Dã quỳ vẫn lung linh...
...
64. ... và mênh mang cao nguyên...
...
65. Nhưng hồn Dalat có còn?!!
...
Đôi khi cảm xúc chỉ là nhất thời, dẫu biết không có thứ gì có thể tồn tại mãi cùng thời gian, nhưng vẫn thấy tiếc, tiếc quá!
66. Ngoài sắc dã quỳ, vẫn còn một màu vàng tươi rói của mimosa...

...
67. Rộn ràng sắc thu...

...
68. Mimosa từ đâu em đến...

...
69. Vẫn còn những ngõ vắng xôn xao...

...
...
67. Rộn ràng sắc thu...
...
68. Mimosa từ đâu em đến...
...
69. Vẫn còn những ngõ vắng xôn xao...
...
bluesky85
phuot.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét