Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Giá cả dịch vụ du lịch: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.


Hiện tượng “chặt, chém” để móc túi du khách không còn là chuyện hiếm ở những địa điểm du lịch. Báo chí lên tiếng sự việc có thể tạm lắng đi một thời gian, nhưng đâu đó có nơi trở thành chuyện “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”, điều này làm ảnh hưởng đến môi trường du lịch.
Đổi thay ở Cổ Thạch tự
Cuối tuần qua, chúng tôi làm một cuộc picnic về Tuy Phong, ghé thăm Cổ Thạch tự, tắm biển gần khu vực bãi đá 7 màu, tận hưởng các món hương vị biển. Những ngày cuối tuần du khách đổ về đây khá đông, từng đoàn xe biển số 53, 60, 83 nối đuôi nhau hướng về Cổ Thạch tự. Đến đây đã nhiều lần, cảm giác của tôi là việc tổ chức sắp xếp hàng quán được bố trí ngay ngắn, gọn gàng không như trước đây. Lối dẫn vào chùa rộng rãi, sạch sẽ, tình trạng ăn xin, đánh bài gây phản cảm với du khách cũng không còn thấy. Có lẽ rút kinh nghiệm từ các địa phương khác nên huyện Tuy Phong đã có cách làm riêng cho mình, khắc phục những tồn tại, hạn chế để thu hút khách du lịch. Chính vì thế mà khách đến Tuy Phong  tăng trong thời gian vừa qua,  6 tháng đầu năm có 115.610 lượt khách đến, tăng 36,7% so cùng kỳ. Một lợi thế của Tuy Phong trong thu hút du khách là hệ thống đường sá được đầu tư, sửa chữa, nâng cấp tương đối. Từ Cổ Thạch tự sau khi viếng chùa thắp hương, du khách chỉ cần thả bộ xuống dốc vài trăm mét tắm biển, tham quan bãi đá 7 màu nổi tiếng mà ít địa phương nào có điều kiện thuận lợi như thế. Có thể bãi biển ở đây không đẹp như Phan Thiết, La Gi nhưng tâm lý chung của du khách là thích khám phá cái mới. Hơn nữa trong khi một vài nơi bãi biển đã bắt đầu ô nhiễm thì biển ở Tuy Phong còn đó sự trong sạch. Mới chỉ hơn 4 giờ chiều mà bãi tắm biển đã chật kín người, phần lớn là du khách từ TP. Hồ Chí Minh, Đồng Nai và các tỉnh miền Tây. Trước khi tắm biển, chúng tôi lang thang dọc bãi tiến về khu vực bãi đá bảy màu để chiêm ngưỡng. Tiếc rằng do con người và sự quản lý, bảo vệ của chúng ta chưa chặt nên bãi đá màu ngày nào giờ chỉ toàn đá đen trắng.

Du khách tắm biển Bình Thạnh - Tuy Phong Ảnh: Đ.Hòa
Nhớ hỏi giá trước
Sau hơn một giờ vùng vẫy dưới biển với con cái, người thân, cảm giác đói của mọi người bắt đầu xuất hiện. Chọn vị trí  quán trung tâm của khu vực bãi tắm, quan sát xung quanh chúng tôi thấy du khách hôm ấy thật đông. Trước khi gọi các món ăn, anh bạn người địa phương nhắc: nhớ hỏi giá trước, đừng để khi ăn xong rồi tính tiền thì coi như sự đã rồi. Nói rồi anh kể: Tuần trước có một nhóm du khách phàn nàn khi không ăn uống, chỉ ngồi uống bia của mình mang theo, khi về “bị” tính tiền bàn 300.000 đồng. Giá bán các mặt hàng hải sản cũng ở dạng muôn hình vạn trạng, đánh đố du khách. Chẳng hạn 1kg điệp, người bán “hét” 65.000 đồng, ghẹ cỡ 3 ngón tay/con giá 240.000 đồng/kg. Dù chúng tôi nói trước là dân Phan Thiết chứ không phải khách từ tỉnh khác đến, chị bán hàng cười: em biết rồi nên mới tính giá đó? Nếu so với giá tại Phan Thiết thì mức độ tăng từ gấp rưỡi đến hai lần, tùy theo món mà khách gọi. Giá dịch vụ giữ xe ở đây cũng không giống nhau, nếu gửi xe vào Cổ Thạch tự là 5.000 đồng/xe máy thì xuống khu vực tắm biển lên đến 10.000 đồng. Vẫn biết chuyện giá cả ở các điểm du lịch không nơi nào giống nhau, nhưng vấn đề đặt ra ở đây là khâu niêm yết giá chưa được chú ý. Nếu bạn là khách du lịch, bạn sẽ cảm thấy yên tâm hơn vào những nơi mà giá cả được niêm yết giá, còn hơn là cứ vô tư thoải mái trước rồi ra về bực bội vì bị “chặt, chém”.
Để tạo hình ảnh đẹp trong lòng du khách, rất cần sự quan tâm của chính quyền sở tại trong việc quản lý hoạt động dịch vụ. Bài học về chuyện “chặt, chém” du khách của các địa phương khác còn đó, đáng để chúng ta rút kinh nghiệm, chấn chỉnh nhằm hướng đến phát triển du lịch bền vững, chuyên nghiệp.
C.NAM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét